Có điều ước nào tai hại hơn việc mong tất cả game mình yêu thương mãi mãi không kết thúc? Đúng là câu hỏi hóc búa, vì có vẻ như những ông lớn trong ngành game ngày nay chỉ muốn tạo ra những trò chơi kéo dài vô tận mà thôi.
Với sự bùng nổ của các game live-service, thật khó để biết khi nào nên tạm biệt chiếc tay cầm, nhất là khi những tựa như Fortnite liên tục thả ra nội dung mùa mới như The Simpsons season pass, khiến bạn phải cày đủ lâu để unlock cái skin Flanders "ếch đẹp trai". May thay, các game theo kiểu từng tập nhỏ, vừa vặn cho những lần chơi ngắn, đã quay trở lại cứu rỗi chúng ta khỏi chuỗi grind vô tận đó.
Ở đây mình nói đến Dispatch, game siêu anh hùng theo kiểu episodic mới toanh từ AdHoc Studio. Nếu bạn chưa biết, AdHoc là studio non trẻ được thành lập bởi những cựu thành viên của Ubisoft, Night School, và nổi bật nhất là Telltale Games - những người đã làm cách mạng hóa mảng game theo tập với The Walking Dead năm 2012. Dù sau đó studio này đã đóng cửa vì nhiều lý do, nhưng đến lúc đó The Walking Dead cũng khiến công thức game episodic cảm thấy hơi cũ kỹ, và xu hướng bắt đầu nghiêng về việc tạo ra game single-player đầy đủ, hoặc các game live-service đời đầu như hiện nay.
Ngày nay, người chơi lại khao khát những trải nghiệm vừa có cảm giác “đã xong” khi hết credit, vừa không đòi hỏi đầu tư quá nhiều thời gian như đa phần game khác. Dispatch mô phỏng hoàn hảo kiểu show truyền hình cáp xưa, mỗi tập đều tuân theo công thức chuẩn mực mà không gây cảm giác nhàm chán.
Bối cảnh đặt tại Los Angeles hiện đại - nhưng phiên bản này có hẳn những siêu anh hùng thật sự làm việc chung trong một công ty an ninh tư nhân - Dispatch thuộc dạng sitcom chốn công sở mà bạn sẽ nghĩ ngay đến pha trộn giữa The Office và The Boys. Người chơi sẽ đưa ra những lựa chọn lớn nhỏ trong vai Robert Robertson III - siêu anh hùng chính - quyết định tính cách lẫn cách câu chuyện diễn biến. Mở đầu là đoạn giới thiệu để nhập vai, tiếp theo là phần mô phỏng điều phối công việc tương tác, rồi kết thúc bằng một cú "đinh" finale cực chất, drop bài nhạc, rồi roll credit. Có vẻ như hơi công thức, nhưng cũng giống hệt như TV thời tiền kỷ nguyên phim cao cấp vậy.

Tăng thêm độ chân thật cho cảm giác xem TV, kịch bản Dispatch được lồng tiếng đầy đủ với dàn cast cực khủng bao gồm Aaron Paul của Breaking Bad, Jeffrey Wright của Westworld, thêm nữa là nguyên team diễn viên lồng tiếng nổi tiếng từ Critical Role như Laura Bailey và Matt Mercer.
Suốt tuần vừa rồi, Dispatch đã trở thành thói quen mỗi tối sau bữa - mình sẽ lặng lẽ vào phòng làm việc để trải nghiệm một tập Dispatch, rồi quay trở lại phòng khách làm chuyện khác cho buổi tối. Giống y chang một mùa phim truyền hình kiểu "binge-watch", Dispatch chia thành 8 tập, mỗi tập chừng một tiếng, chưa kể đến credit cuối. Mặc dù luôn có cám dỗ muốn lướt ngay sang tập kế tiếp, nhưng mỗi phần đều được cân chỉnh hoàn hảo để mình có thể dừng lại và chờ đợi đến tối hôm sau mà không hề có cảm giác hồi hộp hay FOMO. Thậm chí, mình còn có thời gian ngẫm nghĩ kỹ những quyết định đã chọn trong phần trước, bởi chúng thật sự nặng ý nghĩa và sâu sắc.

Mình không muốn tạo dư luận sai về Dispatch khi cứ liên tục so sánh nó với TV. Thực tế, Dispatch trước hết là một game, và còn là một game cực ngon nữa. Phần mô phỏng điều phối siêu anh hùng thôi đã đáng khen rồi và, một cách nghịch lý, mình có thể chơi mãi mà không chán. Nhưng Dispatch còn toát lên một sự tự tin về mặt hướng đi mà hiếm game nào có. Họ biết đúng lúc nào thì chiếu credit, với hiểu biết kiểu “Được rồi, bạn sẽ thoả mãn và bỏ game tới tuần sau khi tập mới ra.”
Sự kết hợp của tài năng diễn xuất, kịch bản, và phần sản xuất trong Dispatch tạo nên một hỗn hợp mạnh mẽ - mà quan trọng hơn, là “đã từng trải nghiệm” - điều mà mình hiếm khi dùng để miêu tả cho một game nào trong năm nay. Bạn chắc chắn nên thử chơi để cảm nhận, vì Dispatch dường như đã chạm được đúng phím đàn của người chơi với hơn 2 triệu bản đã bán. Thành công khổng lồ cho một IP mới ra mắt đến từ một studio non trẻ. Mình có thể nói nhiều về lý do tại sao Dispatch trở thành bất ngờ lớn của năm với mình, nhưng điều tuyệt nhất mình rút ra chính là: mình chơi Dispatch trong khoảng thời gian rất ngắn, hoặc nói chính xác hơn là “đủ dài để cảm thấy thỏa mãn tuyệt đối.”
Trong phần tiếp theo của tựa game nhập vai nổi tiếng The Outer Worlds, nhà phát triển Obsidian Entertainment đã quyết định loại bỏ một lựa chọn then chốt mà người chơi thường gặp. Điều này đã tạo ra trải nghiệm chơi game phong phú hơn, tập trung vào việc phát triển cốt truyện và khía cạnh nhập vai, giúp người chơi khám phá thế giới đầy màu sắc và đa dạng của trò chơi một cách sâu sắc hơn.
Trong năm đầu tiên của Switch 2, các bản port từ nhà phát triển bên thứ ba không chỉ đơn thuần là đưa game lên nền tảng mới, mà còn trở thành thước đo rõ ràng cho tham vọng, giới hạn và bản sắc phần cứng của hệ máy này.
Trong khi nhiều tựa game hiện đại được thiết kế để kéo dài trải nghiệm vô hạn, Dispatch lại chọn hướng đi khác: tôn trọng thời gian của người chơi và biết khi nào câu chuyện nên khép lại.
Việc mở rộng The Hundred Line: Last Defense Academy lên quy mô đồ sộ từng được xem là quyết định đầy rủi ro, nhưng chính lựa chọn táo bạo này lại mang đến trải nghiệm trọn vẹn và thành công ngoài mong đợi cho trò chơi.