Vampire: The Masquerade - Bloodlines luôn có một vị trí đặc biệt trong tim mình, và lí do lớn nhất chính là: Đây là lần đầu tiên mình chơi game mà nghĩ trong đầu, "Ủa, mình nhỏ tuổi quá để chơi cái này."
Lúc đó mình mới 11 tuổi, lần đầu dạo bước trên những con phố Santa Monica trong Bloodlines, ngơ ngác bấm WASD qua những căn phòng đầy vỏ chai thuốc, bao cao su và mấy thứ mà giờ nghĩ lại chỉ muốn đỏ mặt. Mình quá bé (và lắm lúc còn nhát chít!) để có thể cắn cổ người ta, đi lượn lờ với cô Jeanette sexy, hay lang thang trong cái khách sạn Ocean House với hành lang quái dị đến phát hoảng. Nhưng mình mê game này. Mê cái cảm giác biết được game hoàn toàn có thể... đen tối, trưởng thành, và đầy chất ma mị.
Cùng với Neverwinter Nights năm 2002, Bloodlines đã biến mình thành fan cứng của cả TTRPG lẫn CRPG, một cách ngang nhau. Nên không ngạc nhiên khi mình nằm trong số hàng ngàn người háo hức, vừa sốt ruột vừa lo lắng, chờ đợi Vampire: The Masquerade - Bloodlines 2.
May mắn là, mình nghĩ đợi lâu (và cả cái sự hỗn loạn phát triển) cũng đáng. Dù không thể gọi Bloodlines 2 là một siêu phẩm, nhưng mình thực sự vui khi chơi nó. Dù giữ nguyên khá nhiều DNA của bản gốc, pha trộn giữa hành động, lén lút và bí ẩn tạo nên một RPG người chơi quyết định theo hướng trưởng thành và cuốn hút. Không phức tạp hay nặng hệ thống như phần trước, nhưng cảm giác chơi vẫn rất tương tự. Mình swear nha, cảm giác y như deja vu khi bám bụng, len lỏi trong các kho hàng và căng thẳng nói chuyện với đám NPC sẵn sàng cắn xé mình nếu lỡ nói điều sai. Dù vậy, game cũng có một số lỗi lặt vặt và vấn đề kỹ thuật, hơi giống game hồi đầu thập niên 2000.
Nhưng lúc chơi mượt thì trải nghiệm cực kì đã. Bloodlines 2 không, thẳng thừng nói thật, thuộc dạng RPG đổ đầy, có quá nhiều lựa chọn như mấy trò hiện đại. Nhưng lối chơi tinh giản lại không hẳn là điểm trừ, trong khi cốt truyện và nhân vật của game thì rất xuất sắc. Mình thích lang thang trong thành phố Seattle đẹp mê hồn, chìm đắm trong mấy câu chuyện khoa học với Safia, và cái vibe noir đầy chất Fabien. Mình không bao giờ hết phấn khích khi lặng lẽ hạ gục cả phòng đầy kẻ xấu bằng quyền năng vampire của mình, hay cảm giác “đứng hình” khi phải chọn câu thoại mà quyết định xem mình sẽ trôi dạt về đâu trong cái kết của trò chơi. Dù Bloodlines 2 không phải là trải nghiệm RPG sâu sắc, nhưng chắc chắn là một trận cười máu me cực kì đã đời.
Khác với phần đầu tiên khi bạn nhập vai vampire “tân binh”, Bloodlines 2 chọn cách rất hay khi cho bạn thủ vai một vampire đã già – người được xem là “cổ lỗ sĩ” tận 150 năm tuổi hơn nước Mỹ, và được gọi là “The Nomad” trước khi cuối cùng quyết định lấy tên là Phyre. Câu chuyện bắt đầu ngay sau khi bạn tỉnh dậy sau một thế kỷ ngủ đông (giống kiểu ngủ đông của vampire), với cơn đói khát kinh hoàng và một tiếng nói lạ “lơ lửng” trong đầu. Hoá ra tiếng nói này là Fabien – một thám tử vampire từ thập niên 1920, cũng chẳng biết tại sao hai người lại chung một thân xác và ý thức. Đây là khởi đầu cho chuỗi bí ẩn kéo dài xuyên suốt game – bạn sẽ chơi qua ba dòng thời gian khác nhau để hé mở những điều đang diễn ra với bản thân, với Fabien, với Camarilla (triều đình vampire đang dần sụp đổ), và cả thành phố Seattle.
Cuộc phiêu lưu sau đó chất đầy chính trị rối ren và cú twist mà tuy không hoàn toàn bất ngờ nhưng vẫn đủ làm mình phấn khích. Dù không phải là trò chơi đầu tiên khai thác chủ đề tự do đối lập với an toàn – hay chuyện nhiều người sẵn sàng chịu đựng hệ thống thối nát chỉ vì chống đối nó là phiền phức – Bloodlines 2 thực hiện rất trơn tru và cuốn hút.
Một trong những điểm sáng nhất làm Bloodlines 2 tỏa sáng chính là dàn nhân vật. Fabien là người bạn đồng hành nhiều nhất, đồng thời đại diện cho kiểu thám tử cổ điển thập niên 1920, và nếu không cẩn thận anh chàng dễ trở thành kẻ phiền phức và nhàm chán. Nhưng ngoài cái tính chất đó và vai trò nhân vật giải trí hài hước, Fabien thực sự được viết rất tốt và – mình dám chắc – rất đáng yêu.
Các nhân vật trong Bloodlines 2 đều mang kiểu cách khá nổi bật, nhưng được phát triển tròn trịa và có chiều sâu hơn nhiều. Lou Graham – hoàng hậu vampire trước đây của Seattle – là một kẻ tự ái quý tộc, nhưng vẫn có những khoảnh khắc rất người, dễ hiểu và thậm chí đáng thương. Ryong – Hoàng hậu Camarilla hiện tại – cố tỏ ra gai góc cứng cỏi, nhưng rõ ràng đang vật lộn với việc quản trị quyền lực và cân bằng lý tưởng với thực tế. Katsumi – cựu bác sĩ phẫu thuật và lãnh đạo phe Anarch – không dùng lý tưởng để tranh giành quyền lực hay kích động bạo lực, mà vì bà biết cần người lên tiếng cho những vampire bị Camarilla bỏ quên hoặc áp bức. Safia là nhà khoa học của Camarilla, và đi kèm với mớ lúng túng ngượng ngập bạn dễ hình dung. Nhưng cô ta cũng đam mê và cực kì quan tâm đến mọi người, dùng sức hút vampire theo cách rất riêng.
Dù có rất nhiều nhân vật đáng nhắc đến, mình không thể không kể đến Tolly. Một Nosferatu, Tolly không còn giữ đượn nhan sắc bình thường mà mất hơi người khi biến đổi. Điều này được khắc họa khá thú vị khi tiết lộ rằng anh từng rất ám ảnh vẻ ngoài, nhưng trải qua thập niên 80 với tư cách người đồng tính thì giờ chỉ hạnh phúc vì vẫn còn sống sót.
Nói ngắn gọn, mình bị thuyết phục vì độ tâm huyết và tình cảm mà đội ngũ phát triển đặt vào việc xây dựng những nhân vật này, và kết thúc game thì mình cứ muốn chơi lại để tìm hiểu thêm. Cũng nên nói luôn là bạn có thể tán tỉnh mấy nhân vật này, dù tính năng này hơi nông. Nhưng mà nếu bạn muốn nghe một vampire già gào lên “Tôi nghĩ bọn trẻ gọi đây là ‘edging’ đó,” thì cứ thử đi nha.
Dù mình cực ghét cái tên Phyre (nghe phát là muốn lăn đùng ra cười), mình thực sự thích nhân vật này. Chơi 45 tiếng mà vẫn chưa hết khoái cái giọng điệu kiểu Romanian hơi sến mà họ mang lại, cùng những khoảnh khắc họ “fail” khi không bắt kịp cuộc sống hiện đại. Mấy câu joke kiểu “già rồi mà cố bắt trend” có lúc hơi chói, nhưng nhìn chung vẫn ổn, không bị buồn cười đến mức lắc đầu muốn ngáp.
Điểm hấp dẫn nhất của Phyre phải kể đến quá khứ, và cách mà nó hòa quyện tự nhiên vào cốt truyện chính. Đây là so sánh hơi niche, nhưng chơi Phyre khiến mình nhớ tới The Dark Urge trong Baldur’s Gate 3. Giống như The Dark Urge, Phyre được xây dựng sẵn là một nhân vật khá tối tăm với quá khứ chất đầy câu chuyện và những người biết đến họ – dù tốt hay xấu. Họ không phải dạng “người bình thường có khúc mắc” hay “muốn kick/kill toàn bộ” mà có chiều sâu hơn nhiều, khiến trải nghiệm thú vị hẳn lên.
Nhưng nói thật cái dở của việc chú trọng quá nhiều về quá khứ Phyre là làm mình càng nhận ra rằng affiliation (gia tộc) của Phyre gần như chẳng ảnh hưởng mấy đến cốt truyện chính. Trong thế giới Vampire: The Masquerade, clan là phần nhận dạng cực kì quan trọng của mỗi vampire. Ví dụ, Toreador nổi tiếng với sức hút, tài năng nghệ thuật và kỹ năng tán tỉnh, Tremere thì bị sợ vì ám ảnh tri thức, nghi lễ và phép thuật, Gangrel thường bị coi là thú dữ trong khi Brujah thì bị xem là phường giang hồ, còn Ventrue là tầng lớp thượng lưu kiêu căng. Bloodlines 2 có nhắc đến mấy phe này đầy đủ, nhưng ngoài việc hơi thay đổi cách NPC đối xử và xác định chiêu thức mở đầu bạn có, thì clan lựa chọn ban đầu gần như không ảnh hưởng đến gameplay; tất cả kỹ năng hay trang phục riêng của mỗi gia tộc đều có thể mà bạn unlock sau đó bằng cách nói chuyện với các nhân vật khác.
Nhưng công nhận là việc bạn có thể unlock hết mọi kỹ năng chiến đấu là một quyết định hay. Trong game, combat cơ bản ít nhiều chỉ là bấm R1 để đánh thường và L1 để né, nhưng kỹ năng vampire lại “lột xác” hoàn toàn những trận chiến tưởng chừng nhàm chán.
Dù bạn thuộc phe nào, Phyre được tặng khả năng telekinetic, có thể dùng trong combat để đẩy kéo kẻ địch hoặc nhặt vũ khí. Mình chơi hoài không thấy chán khi phải phóng nhảy từ mái nhà đẩy tụi thù xuống đất hay giật vũ khí khỏi tay rồi ném lại vào mặt chúng. Ngoài ra, mỗi vampire còn được sử dụng bốn chiêu thức đặc biệt nữa. Có chiêu ghê rợn như ra lệnh cho kẻ địch – nói khéo một chút – tự “lo liệu bản thân”, hay làm cho máu chúng sôi lên. Chiêu khác như Possess và Mass Manipulation thì quỷ quyệt hết sảy. Kết hợp loạt chiêu này cho ra gameplay cực kì vui bất kể bạn đánh trực diện hay lén lút.
Dĩ nhiên, để dùng chiêu siêu mạnh thì bạn phải thường xuyên hút máu – từ địch khi chiến đấu, người đi đường hay mấy gói máu trong game. Đến đoạn cuối, mình “auto” choáng trước cái cảm giác dễ dàng hạ gục cả tòa nhà bầy đầy kẻ thù. Thường thì mình chơi kiểu: Lén lên nóc, dùng Possess điều khiển kẻ to nhất cho nó đánh đồng bọn. Đám còn lại tự xé nhau xong mình kích hoạt Mass Manipulation kết hợp Blood Curse hoặc skill giết lẹ, quét sạch đám nhỏ lẻ và lấy vũ khí tụi nó. Đám mới nghe tiếng quá tải lao vào thì mình để dành cú tấn công lén trước, rồi tận dụng vũ khí của đám cũ hạ tiếp. Thú thật, cảm giác ấy hay tới mức muốn chơi lại tới lần thứ hai, ba…
Di chuyển cũng là mảng core gameplay siêu quan trọng mà Bloodlines 2 làm khá phê, cũng nhanh nhẹn và mượt mà. Sớm thôi, Fabien cau có bảo “Anh không thể nào quên được cảnh một vampire biết bay” khi thấy Phyre tận dụng địa vị elder để trượt qua thành phố, và mình đồng cảm 100%. Cảm giác phiêu lưu, chạy chọt dạo phố suốt giúp game có bầu không khí rất riêng, mặc dù mình phải thừa nhận có lúc hơi vụng về làm tụt cảm xúc mấy pha chạy nhảy. Nhưng trả lại so sánh, đây là trải nghiệm gần với Batman: Arkham City nhất mình từng có, nên mình vui vẻ chấp nhận.
Chỉ tiếc là cấu trúc chính của Bloodlines 2 không thúc đẩy bạn khám phá thành phố hay khuyến khích chạy rong chơi nhiều lắm. Dù game có rải vài món collectible và side quest đơn giản – kiểu một NPC giao bạn giao hàng hàng đêm, hai người khác thỉnh thoảng tặng thưởng – về căn bản, Bloodlines 2 siêu linear, nhăm nhăm bắt bạn đi đi lại lại mấy chỗ quen thuộc. Side quest chẳng có vai trò đáng kể, thế nên cảm giác “quen mặt” mấy khối phố Seattle cũng không tạo thêm trải nghiệm.
Dù thế, không thể phủ nhận phiên bản Seattle của studio The Chinese Room trông rất đẹp. Thật tiếc khi tính hiếu kỳ và khám phá không được khuyến khích do design game mà thôi. Mình mê mẩn lượn quanh Pioneer Square với giai điệu grunge văng vẳng bên tai, ánh trăng và đèn đường phản chiếu trên lớp tuyết mới rơi. Mấy chỗ như lối vào khu dưới lòng đất nổi tiếng của thành phố cũng đánh dấu rõ cảm hứng từ Seattle thật ngoài đời. Mình không phải dân Seattle, nhưng từng đi nhiều chuyến nên cảm thấy thế giới này đúng kiểu hòa trộn giữa ký ức cá nhân và công sức chăm chút của dev.
Điểm trừ lớn nhất phải kể đến Bloodlines 2 về mặt tổng thể là game chưa được polish kỹ. Chơi trên PlayStation 5, mình bị crash cỡ 7 lần, đồng nghiệp xài PC báo ít nhất 2 lần. Có đoạn mình bị treo game mấy ngày liền vì bị khóa không hiểu sao ở căn phòng cần vào nhận quest để tiến sâu cốt truyện. Mình thử đủ cách không được nên phải load save cũ giờ và chơi lại cả tiếng đồng hồ mới tiến tới chỗ đó tiếp. May mà hết bệnh.
Kẻ thù thì thường xuyên phớt lờ vật lý, Phyre hay xuyên tường, còn NPC thì nhiều lúc cư xử khó hiểu đến buồn cười. Mỗi lần mình “phá vỡ Masquerade” – tức làm điều kiểu vampire trước người thường, đe dọa chuyện giấu thân phận – thì chẳng có chuyện gì kinh khủng xảy ra. Chỉ là mình lẹ lẹ trốn xuống chỗ khuất, đợi chút rồi chơi tiếp. Có lúc những tình huống này trở nên hài hước và tạo nét duyên cho game, nhưng nhiều lúc thì không.
Tính cách ấy nói chung quẩn quanh Bloodlines 2: lúc thì duyên dáng, lúc thì hết sức bình thường. Có nhiều thứ tuyệt vời - mình thích cốt truyện, mấy nhân vật, mớ drama và cảm giác quyền năng bá đạo – nhưng bù lại, game khá thiếu sự trau chuốt, tham vọng, dung lượng, và lựa chọn đa dạng như các RPG hiện đại khác. Mình thường nghĩ Bloodlines 2 là game hay trong hoàn cảnh nó cứ gây khó chịu vậy đó – nên kết lại, cũng là một tựa game hay đáng để thử.
Bài viết này sẽ phân tích những khía cạnh thú vị của ứng dụng Companion trong game Battlefield 6, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc tích hợp công nghệ này vào trải nghiệm chơi game. Qua đó, tác giả lập luận rằng các ứng dụng đi kèm không chỉ nâng cao trải nghiệm người dùng mà còn tạo ra sự kết nối sâu sắc hơn giữa người chơi và trò chơi.
Super Meat Boy 3D là một tựa game mới cố gắng chuyển thể phong cách 2D kinh điển sang 3D. Mặc dù có những ý tưởng thú vị, nhưng game này gặp phải nhiều vấn đề trong việc hiện thực hóa trải nghiệm chơi, khiến cho sự chuyển mình này trở nên rối rắm và thiếu mạch lạc. Đây là một cái nhìn sâu sắc về những thách thức khi doanh nghiệp cố gắng làm mới một thương hiệu gắn bó với các tín đồ game.
Trong bài đánh giá mới nhất về trò chơi "Keeper", tác giả sẽ chỉ ra những điểm nổi bật và hạn chế của tựa game này, từ lối chơi hấp dẫn đến đồ họa bắt mắt. Được phát triển như một tựa game quản lý thể thao, "Keeper" hứa hẹn mang đến trải nghiệm thú vị cho người chơi yêu thích việc quản lý đội bóng. Với những yếu tố mới lạ và các cơ chế thú vị, hãy cùng khám phá xem tựa game này có thực sự xứng đáng để trở thành một lựa chọn hàng đầu hay không.
Trong bài đánh giá "Vampire: The Masquerade - Bloodlines 2", tựa game nhập vai huyền bí này không chỉ mang đến những trải nghiệm mạnh mẽ mà còn giữ vững giá trị của mình sau thời gian dài chờ đợi. Mặc dù gặp phải một số vấn đề trong quá trình phát triển, nhưng trò chơi vẫn thể hiện được nét hấp dẫn và chiều sâu trong thế giới ma cà rồng của nó, khiến người chơi không thể rời mắt.