Sonic Colors đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp game của Sonic the Hedgehog. Bốn năm trước đó, series đã trải qua một cú trượt dài với Sonic the Hedgehog 2006 – một thảm họa thực sự. Hai năm sau, Sonic mới bắt đầu từ từ hồi phục với Sonic Unleashed 2008. Và đến năm 2010, Sonic Colors cuối cùng đã giúp chú nhím xanh lấy lại thiện cảm từ cộng đồng game thủ, trở thành tựa game 3D được đánh giá cao nhất kể từ loạt Adventure của cuối thập niên 90 đầu 2000. Mọi thứ dần sáng lên cho thương hiệu – nhưng thành công luôn đi kèm thách thức.
Đến lúc này, các tựa game Sonic 3D thường tập trung vào cốt truyện khá sâu, ví dụ rõ ràng nhất là bộ đôi Sonic Adventure và cái dở khóc dở cười của Sonic 2006. Còn với Colors, cốt truyện được giảm xuống mức tối giản, quay lại với phong cách kể chuyện trong sáng như những game Sonic kinh điển. Thử nghĩ mà xem, như hầu hết game cũ, Colors không hề có đoạn phim intro. Ngay khi vượt qua màn hình tiêu đề, người chơi sẽ bị “ném” ngay vào level đầu tiên. Câu chuyện chỉ hé lộ dần: Sonic và Tails đã bay ra ngoài không gian để điều tra công viên giải trí Interstellar Amusement Park của Eggman, một nơi do tên bác sĩ điên tạo ra để “chuộc lỗi” cho những tội ác trước kia.
Dĩ nhiên là cặp đôi không tin nổi một lời xạo ngôn nào từ Eggman. Đúng như nghi ngờ, họ nhanh chóng phát hiện ra công viên này chỉ là màn kịch để thực hiện kế hoạch nô dịch người ngoài hành tinh; Eggman lên kế hoạch dùng năng lượng từ chúng để tạo ra một thiết bị điều khiển tâm trí khổng lồ – và đoán xem, mục tiêu vẫn là bá chủ thế giới. Nhiệm vụ bây giờ là chạy hết sáu hành tinh bị giam cầm trong công viên quái đản của Eggman để giải thoát cư dân nơi này. Cốt truyện này chẳng khác gì một bộ phim hoạt hình ngớ ngẩn phát sáng thứ bảy buổi sáng, nhưng lại là làn gió mới đầy sảng khoái sau nhiều năm franchise đắm chìm trong những câu chuyện phức tạp mà không thành công.
Với cốt truyện thiên về vui nhộn, Sega quyết định gọi hẳn hai cây bút hài kịch Mỹ là Ken Pontac và Warren Graff – nổi tiếng với Happy Tree Friends – để chắp bút cho phần thoại trong game. Các nhân vật vẫn giữ đúng cá tính, nhưng pha trộn với cái chất châm biếm sắc sảo hơn mọi khi. Ví dụ rõ ràng nhất chính là các thông báo PA của Eggman. Tại mỗi level, người chơi sẽ nghe thấy thông báo đều đặn qua hệ thống loa: từ cảnh báo “đừng liếm tàu lượn ở Sweet Mountain” cho đến lời nhắc “hãy nín thở khi ở trong không gian chân không của Asteroid Coaster”.
Điều khiến những câu thoại này thành công về mặt hài hước là độ ngắn gọn, nhắn nhủ có duyên. Tuy nhiên, các cuộc hội thoại thậm chí còn dài lê thê và phần lớn mất đi độ vui nhộn vốn có. Sonic vốn nổi tiếng với những câu nói dí dỏm đúng lúc, nhưng trong Colors, phần thoại đôi khi giống như một đám bạn nhậu đang cố kể chuyện cười dở tệ và rồi phải giải thích thêm cho đám bạn không hề thấy buồn cười. Nếu bạn từng nghe cụm từ “Baldy McNosehair” mà không biết nó xuất phát từ đâu, thì xin chúc mừng, đây chính là đấy. Đáng nói hơn, Pontac và Graff (thậm chí chưa biết nhiều về Sonic trước khi nhận dự án) đã tiếp tục viết cho nhiều tựa game kế tiếp cho đến Sonic Forces 2017, tạo nên một làn sóng đổi tông mạnh mẽ mà chi phối trọn thập kỷ 2010 của series.
Lần đầu tiên trong một game Sonic 3D, nhà phát triển tập trung hoàn toàn vào gameplay truyền thống tốc độ cao – điều mà fan đã mong mỏi sau cả một thời gian dài mệt mỏi với các phong cách chơi “đi lạc” khác. Cơ chế boost huyền thoại trở lại sau khi xuất hiện thành công trong Sonic Unleashed, giúp Sonic tăng tốc cực nhanh chỉ bằng một nút bấm. Tất nhiên, do bản gốc Colors chỉ có trên Nintendo Wii – một chiếc máy yếu hơn rất nhiều so với PS3 hay Xbox 360 cùng thời, nên hiệu ứng không “lóng lánh” và phê bằng Unleashed, nhưng vẫn đáp ứng đủ để người chơi thích thú. Sonic Colors cũng giữ lại sự chuyển đổi bất chợt giữa gameplay 3D và 2D và để phần platformer lên ngôi. Tiếc là một số chỗ platforming bị cứng nhắc, chậm rãi, thiếu đi sự mượt mà và tốc độ làm nên thương hiệu của các game Sonic side-scrolling trước đó.

Điều tạo điểm nhấn và cực kỳ hấp dẫn chính là sự xuất hiện của “wisps”: những sinh vật ngoài hành tinh tí hon làm từ năng lượng thuần khiết, giúp bổ sung sức mạnh cho Sonic dựa trên tốc độ. Sau khi tiếp nhận năng lượng của chúng, Sonic có thể biến thành tia laser màu xanh cyan lao nhanh trên các đường ray, tên lửa cam bay thẳng lên trên phá hủy mọi thứ trên đường đi, khoan vàng xuyên đất hoặc thậm chí biến thành một khối lập phương xanh dùng để nhảy lên (một số kỹ năng nghe thì hay nhưng không phải lúc nào cũng hiệu quả). Đa phần sức mạnh này đều được xây dựng như sự mở rộng tự nhiên cho gameplay Sonic thay vì lạc lối như các phong cách chơi bổ trợ khác của các tựa game trước.
Thời điểm ấy, cả fan và giới phê bình đều tung hô Sonic Colors, hoàn toàn xứng đáng ở nhiều khía cạnh. Đó là bước quay lại đúng lối mà Sonic cần sau nhiều năm thử nghiệm nhầm hướng với gameplay tập nhóm, súng ống, tình yêu người thường sai chỗ, werehog quái dị,... Mặt khác, nó cũng làm loãng công thức Sonic đến mức khiến dòng game này suốt thập niên 2010 có phần “mất chất”. Một mặt là sự trở về hình ảnh cũ, một mặt lại là điềm báo cho những biến chuyển đầy nghi hoặc về sau. May mắn là các phần gần đây như Sonic Frontiers đã xoay chuyển tình thế, mời lại cây viết kỳ cựu Ian Flynn, và một lần nữa làm dày thêm cả gameplay lẫn câu chuyện. Hiện tại, Sonic đang bước vào một kỷ nguyên đầy hứa hẹn, nhưng liệu có thể đi xa đến đây nếu không có cú thay đổi lớn – dù tốt hay xấu – mà Colors mang lại 15 năm trước? Ai mà biết được.




.jpg?w=500&q=85)









