Vào ngày 4 tháng 9, mình là một trong những fan Hollow Knight háo hức nhất khi vội vàng mở mọi cửa hàng game chỉ để trải nghiệm khoảnh khắc chờ đợi dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc với Hollow Knight: Silksong. Giống như mọi người, mình cũng gặp tình trạng cửa hàng bị quá tải, đơ lag, nhưng rốt cuộc thì mình cũng cài xong Silksong trên Nintendo Switch 2.
Ấy vậy mà, mình gần như chưa chạm vào game nhiều.
Hơn ba tuần sau ngày ra mắt được đánh dấu nhiều kỳ vọng, tiến độ chơi của mình thua khá xa so với bạn bè và đồng đạo. Có người đã xem hết credit, những cuộc trò chuyện dài ngoằn trên Discord đầy cảnh báo spoil về Silksong đọc như tài liệu mật CIA vậy. Trong khi đó, mình mới chỉ hạ được Bell Beast – một trùm quan trọng nhưng khá sớm trong câu chuyện, tức là chỉ mới trong giờ đầu tiên của game.
Mình thường có thói quen tải những tựa game hot nhất về rồi chơi lướt qua một chút rồi chuyển sang game khác. Suốt nhiều năm qua, mình cũng chẳng rõ tại sao lại vậy. Và dù chắc chắn có nhiều lý do, cuối cùng mình nhận ra lí do cho sự “tắc nghẽn” khi chơi Silksong chính là: mình sợ.
Mình không sợ game hay nội dung trong đó — mặc dù thế giới Hollow Knight có những cảnh hơi ma quái và gây ám ảnh, game không phải thể loại kinh dị. Mình sợ bị lạc. Sợ những điều bất định phía trước trong mê cung Pharloom, sợ những lần phải đứng trước nhiều lựa chọn đường rẽ. Sợ không biết băng ghế nghỉ kế tiếp nằm ở đâu khi mình đi quá xa căn cứ an toàn, trong khi tỉ lệ chết chóc và mất rosary (tiền tệ trong game) của mình lại tăng dần.
Hiện tượng này mình thường gặp khi chơi metroidvania – nơi sợ hãi và lo lắng lấn át sự logic khi chạm đến khu vực mà mình nghi ngờ là dead-end, khiến mình bỏ ngang cuộc chơi trong thời gian dài. Nhưng điều tréo ngoe là metroidvania lại là một trong thể loại game mình yêu thích nhất. Từ Ori and the Blind Forest đến Prince of Persia: The Lost Crown, mình mê mải cái cảm giác khám phá bản đồ rộng lớn nhưng được thiết kế tỉ mỉ. Không nhiều khoảnh khắc trong game có thể so sánh được với cảm giác sung sướng khi mở khóa một sức mạnh mới để mở cửa mới, hoặc tìm ra lối tắt giúp việc khám phá dễ dàng hơn. Mình thực sự thích việc backtracking, đặc biệt khi sở hữu nhiều kỹ năng hơn, và đánh giá cao những game cho phép mình quay lại vùng cũ với góc nhìn khác và kỹ thuật di chuyển mới mẻ.
Nhưng với cái đầu “dị” của mình thì tất cả phải diễn ra với tốc độ chậm rãi, kẻo mình lại bị choáng ngợp bởi những lo lắng đã kể trên. Và vì thế, dù thích hay không, hai game Hollow Knight chính là tác nhân chính làm mình cảm thấy “bồn chồn” bởi sự rộng lớn của thế giới và quy trình nhiều bước (cùng tiền tệ) cần để tạo bản đồ hữu dụng hỗ trợ việc khám phá.
Dù vậy, mình vẫn khao khát khám phá mọi ngóc ngách trong Pharloom, mở rộng bản đồ bằng cách dò từng kẽ hở, và tận dụng tối đa mọi hoạt động có thể. Cách tiếp cận của mình với game giờ đã khá cẩn thận và kiên nhẫn — chấp nhận để người khác tận hưởng và ghi chép những phát hiện, suy nghĩ của họ trước, rồi mình mới thật sự lao vào thế giới sâu thẳm đó.
Dưới tầng sâu trên mạng, có một cộng đồng “giới game thủ kiên nhẫn” – những người chờ ít nhất một năm để chơi các game hot. Mình không tự nhận là thành viên của nhóm này, nhưng khá đồng cảm với vài nguyên tắc của họ. Việc chờ đợi để game vá lỗi, cân bằng trải nghiệm, hay có thêm DLC là lý do hợp lý để không “dấn thân” ngay lập tức — Silksong cũng đã có những thay đổi quan trọng để cải thiện trải nghiệm kèm theo nhiều nội dung mới hứa hẹn. Nhưng điều thúc đẩy mình chậm rãi với Silksong hơn chính là mong đợi có nhiều tài liệu hướng dẫn, mẹo chơi và walkthroughs được hoàn thiện.
Sau một thời gian dài "ngâm" Hollow Knight gốc, mình đã cuồng nhiệt trở lại khi ngày ra mắt Silksong rõ ràng lộ diện. Mình từng từ bỏ khi bị kẹt lại ở boss Soul Master khoảng một năm trước, nhưng qua nhiều lần thử và nhờ cậy YouTube, cuối cùng mình cũng hạ được con boss này và tiến tục hành trình. Lần chơi mới đây mình tự tin hơn hẳn nhờ có bản đồ tương tác, video tutorial vô tận trên YouTube và hàng ngàn diễn đàn hỗ trợ.
Có thể đây không phải cách chơi “chuẩn” Hollow Knight, nhưng mình tin đó là phương pháp hợp lý — hay nói rộng ra, hợp với bất kỳ game nào. Đúng là mình dựa nhiều vào sự giúp đỡ từ bên ngoài và theo dõi kinh nghiệm người khác, nhưng bản thân vẫn tương tác trực tiếp với game để xây dựng tự tin và tìm ra cách xử lý riêng với những thử thách mà Hollow Knight đặt ra.
Team Cherry, giống như mọi studio khác, tạo ra Hollow Knight và Silksong một cách có chủ đích để game thủ cảm nhận cảm xúc và phản ứng nhất định khi chơi. Mình hiểu tranh luận về việc dành quá nhiều thời gian nghiên cứu bản đồ, xem video để chắc chắn đi đúng hướng sẽ làm mất đi trải nghiệm nguyên bản, nhưng mình vẫn cảm nhận được sự bất ngờ và kinh ngạc. Với mình, đây chính là phiên bản “easy mode” do mình tự thiết lập.
Ví dụ như trong chút thời gian chơi Silksong, mình bước vào một căn phòng và thấy mini-boss nổi tiếng Skarrgard đứng cuối phòng – biết trước qua những “spoiler” trong hội nhóm, mình lập tức… chạy thẳng ra khỏi đó.
Mình ví điều này như kiểu mình hay “nghiên cứu” phim kinh dị trước khi ra rạp để chuẩn bị tinh thần chịu đựng cảnh máu me. Đúng, có thể nó làm giảm sự bất ngờ của một vài khoảnh khắc then chốt trong phim, nhưng đổi lại mình sẵn sàng đón nhận cú sốc, và vẫn thấy “rùng mình” đúng lúc. Mình vẫn thưởng thức phim trong tổng thể câu chuyện. Trải nghiệm với một tác phẩm nghệ thuật, dù được tạo ra ra sao, vẫn luôn là duy nhất với mỗi cá nhân. Dù chơi metroidvania theo cách khác với ý đồ ban đầu của nhà phát triển, mình vẫn tìm thấy sự thỏa mãn qua phương pháp của chính mình.
Mình ngưỡng mộ những ai đủ tâm huyết với một sản phẩm mới, bỏ hết việc để cắm đầu vào khám phá, cố gắng là những người chơi đầu tiên phát hiện mọi bí mật và hưởng trọn trải nghiệm không bị spoil. Với Silksong, mình không thuộc nhóm đó, và mình thấy bản thân như thế là ổn rồi.
Thời gian gần đây, mình cảm nhận được áp lực ghê gớm phải “cày” game thật nhanh – có thể là do áp lực bản thân hoặc vì sự xuất hiện dồn dập của những tựa game lớn liên tiếp. Giữa làn sóng game mới mẻ, điều quan trọng là bạn được quyền lựa chọn khi nào và bằng cách nào để tận hưởng. Việc vào game nhanh, cùng nhau so sánh trải nghiệm khi xông vào “vùng đất bí ẩn” chắc chắn có niềm vui riêng, nhưng sự phấn khích tập thể ấy không nên chi phối thói quen chơi (hay chi tiêu) của bạn.
Một ngày nào đó, sớm hay muộn, mình sẽ trở lại với mê cung Silksong, nhưng kèm theo vài “hàng rào bảo vệ”. Dù bạn chọn cách chơi nào với tựa game như Hollow Knight: Silksong, hãy nhớ rằng game vẫn luôn ở đó, và bạn hoàn toàn xứng đáng được chơi và hoàn thành theo cách bạn muốn.
bài viết này khám phá những phản hồi từ cộng đồng người chơi Magic: The Gathering về các sản phẩm "Universes Beyond", trong đó có sự tham gia của Mark Rosewater và đội ngũ thiết kế Spider-Man. Với những ý kiến khác nhau về việc tích hợp các thương hiệu nổi tiếng vào vũ trụ Magic, bài viết cung cấp cái nhìn sâu sắc về tương lai của trò chơi cũng như cảm nhận của người hâm mộ.
Amazon vừa thực hiện đợt tái cung ứng sản phẩm LEGO Game Boy, một bộ mô hình độc đáo thu hút sự chú ý của các tín đồ yêu thích cả LEGO và trò chơi cổ điển. Với việc giao hàng sớm, người hâm mộ có cơ hội sở hữu một trong những sản phẩm thú vị nhất của LEGO, mang đến trải nghiệm kết hợp giữa sáng tạo và hoài niệm trong thế giới game.
Hollow Knight: Silksong là một trong những tựa game được mong chờ nhất trong cộng đồng game thủ, nhưng bài viết này nhấn mạnh rằng không cần phải vội vàng hoàn thành trò chơi ngay lập tức. Thay vào đó, hãy tận hưởng hành trình khám phá và cảm nhận từng khoảnh khắc trong thế giới phong phú mà tựa game này mang lại. Bài viết đưa ra quan điểm sâu sắc về cách tiếp cận trò chơi và tầm quan trọng của việc thưởng thức trải nghiệm gaming một cách trọn vẹn.
Trong bài viết này, tác giả sẽ khám phá cách mà thương hiệu Legend of Zelda đã tận dụng sự đơn giản để tạo ra những trải nghiệm chơi game với chiều sâu và sự đa dạng, điển hình là trong tựa game "Tears of the Kingdom". Bài viết nhấn mạnh cách những sáng tạo nhỏ trong thiết kế có thể mang lại những đổi mới lớn, mở ra hướng đi mới cho tương lai của series huyền thoại này.