Metroid Prime 4: Beyond mở màn bằng một trận chiến hoành tráng khi Samus xuất hiện để giúp đỡ quân đội Liên Minh. Cảnh tượng hành động khoa học viễn tưởng này không khác gì một phần trong series Halo, báo hiệu một hướng đi khác biệt so với các tựa game Metroid trước đây. Nhưng dù có sự đổi mới rõ rệt – đặc biệt là tập trung hơn vào tương tác với đồng minh của Liên Minh và các pha combat – phần lớn Metroid Prime 4 vẫn giữ được tinh thần của dòng Prime, đáp ứng đúng kỳ vọng của fan. Kết quả là một sự trở lại lâu mong đợi, rất ổn trong việc tái hiện các yếu tố then chốt của Prime, nhưng cũng lắm lúc hơi loạng choạng khi thử nghiệm cái mới.
Trận chiến lớn mở đầu kiêm luôn phần tutorial diễn ra giữa Liên Minh và băng cướp Không Gian do Sylux cầm đầu – một đối thủ có duyên nợ với Samus Aran, đã xuất hiện trước đây nhưng lần này được nhấn mạnh hơn. Sylux điều khiển Metroids như một thế lực bí ẩn, còn Liên Minh thì đang tìm cách chiếm đoạt một cổ vật cổ xưa trước khi Sylux kịp lấy nó. Nhưng mọi chuyện điên đảo khi cổ vật đó đột ngột đưa Samus đến Viewros – một hành tinh sắp tắt thở, nơi từng có nền văn minh Lamorn đã tuyệt chủng từ lâu. Lúc này, Samus tìm được một viên Tinh Thể Tâm Linh giúp cô kết nối được với công nghệ Lamorn. Và không chỉ mình Samus bị mắc kẹt ở đây – Sylux và mấy tay lính Liên Minh cũng được gửi theo, vùng đất chết này trở thành chốn lạc trôi mà ai cũng muốn tìm lối thoát.

Qua các đoạn ghi âm, ta biết được Lamorn xem người sở hữu Tinh Thể Tâm Linh như một “Người Được Chọn” – kiểu cứu tinh dành cho họ. Dù không thể cứu cả nền văn minh Lamorn, họ muốn bảo tồn lịch sử, văn hóa bằng cách chuẩn bị một loại Trái Ký Ức để Người Được Chọn mang đi khỏi hành tinh, nhờ vào công nghệ dịch chuyển đỉnh cao. Mảng cốt truyện này mang cảm giác buồn vương nhưng cũng rất ý nghĩa: bạn không thể cứu người Lamorn, nhưng có thể giữ lấy những điều quan trọng nhất đối với họ. Nhiệm vụ của bạn vì thế mà đôi đường: bảo vệ Trái Ký Ức, rồi dùng công nghệ dịch chuyển để cứu chính mình và đồng đội Liên Minh bị kẹt lại. Cứ thế mà bước vào hành trình phiêu lưu nào.
Công nghệ Lamorn liên kết với tâm linh này về cơ bản khá tương đồng với đồ nghề nâng cấp thường thấy của Samus, chỉ thêm vài điểm khác lạ mang chất “tâm linh”. Bạn nhanh chóng nhận được Control Beam – một phiên bản biến thể của đòn tấn công sạc, cho phép điều khiển đường bay viên đạn giữa không trung để hạ những góc khuất; rồi còn có Psychic Bomb, tạo ra một “hạt tâm linh” từ quả bom dùng để cung cấp năng lượng cho các thiết bị đặc biệt. Ý tưởng hay nhưng một số cái hơi rườm rà quá. Chẳng hạn, muốn dùng Psychic Bomb, bạn phải chuyển sang Morph Ball, giữ nút A để tạo hạt, rồi thoát Morph Ball, bật Psychic Visor, cuối cùng mới nhặt hạt lên. Ban đầu thấy hơi phiền, nhưng dùng lâu rồi cũng quen. Chỉ là, chắc có thể làm gọn lẹ hơn nữa.
Bạn còn có thêm chiếc xe máy Vi-O-La – một phương tiện giống đậm Tron – giúp di chuyển nhanh giữa các khu vực chính. Lúc đầu tôi chả ưng lắm Vi-O-La, thấy nó chỉ như một cái công cụ để vượt sa mạc Viewros thôi, hơi cứng và không đã tay chút nào, nhất là khi so với mấy trò đua xe chuyên nghiệp. Tuy nhiên càng lái thì càng thấy dễ chịu, mấy vòng cua tay áo cũng bắt đầu quen và đã mắt. Tiếc là phần lớn sa mạc bỏ hoang nên cảm giác như để phí công đua xe vậy. Ngoài ra, cơ chế điều khiển hơi lạ đời. Mặc định Vi-O-La được gán cho nút +/Start, còn bản đồ và menu chung là nút -/Select. Việc này giúp bạn lẹ lẹ nhảy lên và xuống xe rất tiện, nhưng vấn đề là khi bạn muốn pause game mà bấm Start theo phản xạ thì lại gọi Vi-O-La ra mà không muốn, hoặc bị thông báo nó không khả dụng ở một số khu khám phá sâu. Phần này hơi gây khó chịu.

Việc có thêm các chiến binh Liên Minh vào game khiến Prime 4 đầy ắp NPC hơn hẳn, và đây sẽ là điểm gây tranh cãi. Người đồng hành đầu tiên là Myles MacKenzie, gợi ý cho bạn ở mấy màn đầu, nhưng sau đó anh chàng dần lui vào hậu cảnh. Cá nhân tôi không thấy anh ta phiền, nhưng với mấy fan lo sợ “thánh nerd nhiều chuyện” sẽ phá hỏng trải nghiệm Metroid, Myles chỉ như một hệ thống gợi ý tùy chọn mà bạn có thể gọi qua radio khi cần. Cùng lúc đó, bạn liên tục gặp các đồng minh mới mang đủ archetype quân đội: tay bắn tỉa ít nói, trung sĩ cục mịch, lính binh trẻ trung nhiệt huyết. Câu chuyện xoay quanh họ khá nhiều, diễn viên thoại thực hiện cũng ổn và dần tạo cảm giác thân quen, giống kiểu Vi-O-La vậy. Nhưng họ vẫn hơi đơn sơ, và điểm lạ là Samus vẫn giữ im lặng tuyệt đối, tương tác với nhóm chỉ bằng cách trả lời các câu hỏi “đồng ý/không đồng ý” rất cứng nhắc.
Phần lớn thời gian, điểm nhấn về nhân vật không làm mất đi cái chất cô độc đặc trưng của Metroid. Thế giới mở ra sau khi bạn tìm được hai chiếc chìa khóa Master Teleporter đầu tiên; ba chiếc còn lại thì nằm ở mấy nhiệm vụ ở góc bản đồ. Khi bước vào những khu vực này, bạn sẽ thấy được cảm giác “Prime cổ điển” khi khám phá và tự mình tìm ra bí mật. Khu vực Ice Belt là ví dụ điển hình: lạnh lẽo, cô đơn, hầu như không tiếng động, nhưng đầy căng thẳng rùng rợn. Đây cũng là một trong những vùng nhiều câu chuyện nhất, hé lộ dần những sự thật kinh hoàng về Lamorn. Trong khi đó, Flare Pool thiên về combat hơn, thậm chí có phần đấu tổ đội với nhiều đồng đội khác. Đội hình Liên Minh của bạn còn có thể chết, dẫn đến game over nếu không kịp hồi sức bằng năng lượng tâm linh. Tình trạng này hiếm xảy ra, nhưng cảm giác hụt hẫng khi nhiệm vụ thất bại chỉ vì bạn đến muộn thì... tức không nói nên lời, đặc biệt là lúc boss khó nhằn cuối game đấy.
Cách làm này khiến các màn chơi như những tập phim riêng biệt, nhưng không hề rời rạc hay bon chen. Cảm giác của tôi hơi giống lúc mò mẫm sâu Brinstar trong Super Metroid, lục tung mọi ngóc ngách rồi mới mò qua địa phận mới sau vài tiếng. Các đoạn combat căng thẳng tác dụng như những khoảnh khắc nghỉ giữa chặng, giúp nhịp điệu chơi lên xuống vừa phải, hợp lý.
Xem kỹ sinh vật Alien mà thấy Metroid mọc bên mình như một cục u là cứ thấy... hơi kinh dị mà cũng rất thú vị.
Tuy nhiên, game cũng có vài lúc “bảo mẫu” hơi quá. Có lúc lại là cách giúp bạn nhẹ nhàng không bị kẹt mà thôi. Mới vô game, Myles nhắc bạn đừng bỏ sót khu vực nào, tôi nghe thấy hơi phiền vì nghĩ chỉ là mấy món ẩn mình thông thường thôi. Ai ngờ sau đó mới phát hiện mình thiếu món quan trọng cho nhiệm vụ và Myles chỉ đang muốn cảnh báo. Lần khác, khi tìm đồ tải tăng sát thương nguyên tố và được yêu cầu về căn cứ lắp đặt, lần đầu thì ổn, nhưng đến lần thứ ba thì chỉ muốn Myles im luôn cho rồi, tôi đang đi tới đó rồi mà. Đôi khi kiểu nhắc vặt này làm mình thấy hơi chán.
Trong quá trình khám phá thế giới mở, bạn cũng sẽ thu thập những tinh thể xanh lục, góp phần gia tăng mức độ phục hồi Trái Ký Ức trên nhật ký nhiệm vụ. Mức độ này lên khá chậm, mà chỉ kiếm tinh thể trên đường đi thì chưa đủ để max ngay lúc kết thúc game. Thế nên tôi phải dành thời gian rong ruổi khắp sa mạc săn tinh thể, kiểu… cày cấp trong RPG vậy. Không phải điều mình muốn trong một game Metroid, thành thật mà nói thì hơi nhàm chán.
Có hai cảm giác trái chiều về việc sa mạc rộng bao la chia cách các điểm nhiệm vụ. Một mặt, vùng đất hoang hoải giúp tăng thêm cảm giác chết dần chết mòn của hành tinh, khiến bạn cảm thấy mình như hạt cát nhỏ bé giữa bao la thiên địa. Mặt khác, không gian quá lớn đôi lúc làm bạn thấy mệt mỏi khi phải mò mẫm chuyển tiếp giữa các điểm. Dù tôi đã dần ngoan ngoãn với chiếc Vi-O-La, tôi vẫn mong có một cơ chế dịch chuyển nhanh. Điều này càng rõ khi bạn phải thường xuyên về căn cứ, lái xe thủ công đến cửa, rồi lại phải bắn pháo sáng về khu vực Fury Green, kèm theo animation load hơi dài.

Game cũng làm tôi giảm hứng chút ít sau khi hoàn thành xong vì hệ thống save khá... rắc rối. Khi bước tới giai đoạn cuối, tôi nhận được cảnh báo về điểm không thể quay đầu, và tưởng có thể load lại save trước đó để đi “chôm” thêm vài power-up còn sót lại. Ai dè auto-save lại cứ thế khóa tôi lại ở khu vực cuối mà không có lựa chọn. Save thông thường – cái mà Samus kích hoạt khi vào trạm cứu – thì bị ghi đè sau khi “hoàn thành nhiệm vụ”, mở lên thì prompt báo bắt đầu game mới. Nếu biết vậy, tôi đã sao lưu lại từ trước rồi, nhưng chẳng ai báo trước. Giờ muốn khám phá thêm cuối game cũng khó khăn vô cùng.
Về mặt cơ bản của dòng Metroid Prime, Beyond làm rất tốt. Thiết kế “metroidvania” cổ điển của game cực kỳ chỉn chu, với con đường chính rõ ràng vừa đủ để bạn không bị lạc quá lâu, lại rải đều bí mật để thưởng cho sự tò mò khám phá. Tôi nhiều lần thấy khe hở nhỏ hay nét lạ trên môi trường, tò mò liền đào bới, và luôn được đền đáp xứng đáng. Cả vùng sa mạc, dù hơi trống trải không bằng mấy tựa Zelda mới đây, cũng giấu những câu đố hấp dẫn, nơi cất giữ những nâng cấp mạnh nhất trong game. Các kỹ năng tâm linh càng thôi thúc bạn quét môi trường liên tục, vừa hỗ trợ khám phá, vừa phát hiện bí mật. Trong khi mấy phần Prime trước cảm giác visor scan như một chức năng riêng biệt, thì ở Prime 4 này sự gắn kết hai thứ giúp hành trình khám phá trở nên liền mạch hơn nhiều.
Combat mượt mà và phản hồi rất chuẩn, góp phần nhờ vào frame rate 60fps mượt mà ở “Chế độ Chất lượng” trên Switch 2. Việc khóa mục tiêu tưởng chừng là cứu cánh lại biến thành lớp kỹ năng thực thụ, vì kẻ địch liên tục di chuyển ra khỏi vùng lock, và bạn cần ngắm dẫn đường cho trúng hướng nó chạy, dù nhìn chung lock vẫn bao quát được di chuyển chung. Cơ chế chuyển đổi linh hoạt giữa Joy-Con và chuột mà không cần vô menu là chiêu bài phần cứng cực đỉnh, vừa ngầu vừa tiện lợi cho gameplay. Tất cả những điểm này đều tỏa sáng trong các trận đấu boss, vốn là một trong những điểm nhấn hay nhất và đáng nhớ nhất của series. Boss khó nhằn, khác biệt nhau rõ rệt, và thiết kế lấy cảm hứng từ Metroids như một loài ký sinh phát triển trên sinh vật bản địa, trông vừa kinh dị vừa thú vị. Thực sự, cảnh sinh vật có Metroid mọc trên người như mụn bọc thì vừa ghê vừa cuốn.
Toàn bộ phần hình ảnh trên Switch 2 được chăm chút tỉ mỉ, thuộc hàng đẹp nhất từng thấy trên hệ máy Nintendo. Đôi lúc chi tiết hơi thô, như mấy bụi cây ở Fury Green hay mạng lưới lưới thép ở Volt Forge, nhưng bù lại không gian băng tuyết trong Ice Belt hay kiến trúc tương lai của Lamorn rất xuất sắc. Tất nhiên không thể sánh với PC hay console mạnh hơn, nhưng siêu phẩm đồ họa trên Switch đã làm rất tốt vai trò của mình rồi. Thêm nữa, tôi cực kỳ mê bộ giáp mới của Samus, mà mấy cảnh cận thể hiện rõ từng lớp vật liệu cực kỳ đã mắt.
Metroid Prime 4: Beyond đôi lúc mang hơi hướng “hậu quả” từ quá trình phát triển dài dằng dặc và không ít trắc trở. Nhiều lúc, game như một viên nang ghi lại xu hướng game đã qua như open world thưa thớt hay bắn súng tổ đội có AI hỗ trợ. Đó là những yếu tố ổn, nhưng không được chăm chút tinh tế bằng phần khai thác truyền thống của Prime về khám phá và kể chuyện. Metroid Prime 4: Beyond có lúc loạng choạng, vòng vo, nhưng nhiều chỗ thì xuất sắc không kém gì những khoảnh khắc hay ho nhất của cả series.
Theo thông tin mới nhất, các fan hâm mộ của tựa game kinh điển "Silent Hill 2" sẽ phải chờ thêm một thời gian nữa để thấy phiên bản remake được mong đợi ra mắt, khi mà sự kiện The Game Awards sắp diễn ra không phải là thời điểm thích hợp để công bố. Những chi tiết liên quan đến quá trình phát triển cũng như niềm hy vọng từ cộng đồng sẽ tiếp tục được bàn luận trong thời gian tới.
Dịch vụ Xbox Game Pass tiếp tục thu hút người chơi với việc bổ sung một loạt trò chơi mới vào tháng 12. Trong số đó, người hâm mộ có thể trải nghiệm những tựa game hấp dẫn thuộc nhiều thể loại khác nhau, từ hành động cho đến phiêu lưu, giúp mang đến trải nghiệm đa dạng và phong phú. Hãy cùng khám phá danh sách đầy đủ các trò chơi sẽ có mặt trên Game Pass trong tháng tới!
Một trải nghiệm cá nhân đáng nhớ sau 120 giờ chơi game Arc Raiders, nơi tôi đã có cơ hội hạ gục một người chơi khác lần đầu tiên. Bài viết không chỉ khám phá những cảm xúc xen lẫn giữa thách thức và sự hồi hộp trong trò chơi bắn súng đồng đội này, mà còn đưa ra cái nhìn sâu sắc về cơ chế gameplay và thiết kế thế giới mở của tựa game thú vị này.
Cập nhật mới nhất cho PS5 đã chính thức ra mắt, tuy không mang lại nhiều tính năng đáng kể nhưng vẫn chứa một số chỉnh sửa và cải tiến nhỏ. Bài viết này sẽ điểm qua những thay đổi trong phiên bản cập nhật này và cách chúng có thể ảnh hưởng đến trải nghiệm chơi game của người dùng.