Supermassive Games – nhà phát triển mới dẫn dắt Little Nightmares – vẫn giữ vững hướng đi quen thuộc cho series, nhưng việc thêm vào chế độ co-op lại tạo nên chút mới mẻ khá thú vị cho trải nghiệm vốn đã ổn định.
Trong thời gian chờ Little Nightmares 3 ra mắt, mình đã rảnh tay chơi lại hai phần đầu và nhận ra phần đầu tiên kinh dị ám ảnh hơn hẳn phần hai. Chú Janitor với cánh tay dài ngoằng quái dị như thể có thể chạm đến Six – nhân vật chính lặng lẽ – bất cứ nơi đâu, đúng kiểu ác mộng trẻ con kiểu… không dám nhắm mắt. Còn đám đầu bếp với mặt nạ làm bằng da thịt méo mó cũng làm mình rờn rợn, vì ẩn đằng sau cái mặt nạ ấy là bao điều bí ẩn mà game không bao giờ hé lộ, để trí tưởng tượng tự bay xa. Phần hai thì vẫn hay, nhưng có cảm giác Tarsier Studios đã dịu bớt mấy cảnh kinh dị ghê rợn, khiến cho các “ác nhân” không để lại ấn tượng sâu sắc như phần đầu. Đến Little Nightmares 3, tay mới Supermassive Games chính thức cầm trịch, và dù việc bổ sung co-op rất hợp lý, game vẫn cảm giác được làm sạch quá mức, dễ đoán, đôi khi giống hệt cảm giác… chơi lại phần hai hơn là phần đầu.
Little Nightmares 3, như các phần trước, là một tựa game platformer kinh dị mang đậm tính điện ảnh nhưng lần này có thêm chế độ hợp tác cho hai người chơi– hoặc một bạn và một “bạn thân AI”. Không có màn load screen hay gần như bất kỳ gợi ý chữ nghĩa nào trên màn hình, trải nghiệm đắm chìm luôn bật chế độ max, kéo bạn vào một thế giới nghiêng ngả đầy những thứ chỉ có trong… cơn ác mộng. Câu chuyện riêng của game cũng như vũ trụ rộng lớn xung quanh luôn được giữ mơ hồ một cách có chủ ý, và đây luôn là điểm cộng lớn nhất của series. Chạy trốn qua những căn hộ tối om, trường học dột nát, bãi biển chìm trong sương mù và thư viện ma ám, game làm rất tốt việc xây dựng bầu không khí như một mối đe dọa trực tiếp – không phải chỉ là hình ảnh đen tối đơn thuần hay âm thanh rùng rợn, mà vì bạn sẽ thường xuyên phải chạy trốn khỏi những con quái vật đáng sợ.

Thế giới trong game khó mà nắm bắt được, vận hành theo logic mơ màng kiểu như ai đó đã trích xuất ký ức ác mộng thật của trẻ con rồi đưa thẳng vào game. Mỗi lần bạn gặp quái vật đủ hình dạng và kích cỡ, bạn không chỉ thấy ghê sợ, mà còn bối rối đến phát hoảng: “Cái này rốt cuộc là gì? Mình phải né kiểu gì đây?” Luật lệ trong thế giới này thay đổi liên tục, và chính sự bất định đó mới là nguồn cơn của nỗi sợ hãi.
Đến từng con quái vật bạn gặp đều khiến bạn nhớ về những sợ hãi vụn vặt ngày bé trong giờ đi ngủ: Nếu thật sự có ai đó trong tủ đồ? Nếu đống quần áo trên ghế kia có thể là một kẻ đang rình rập mình? Nếu tiếng động bất thường giữa đêm không chỉ là tiếng nhà cọt kẹt? Xét về mặt hình ảnh và âm thanh, Little Nightmares 3 thật sự rất xuất sắc. Nên chơi kèm tai nghe để tận hưởng lớp âm thanh được thiết kế cực kỳ tinh tế mà bạn không thể bỏ qua. Tiếng vọng của ma quỷ vang lên trong các phòng tối, tiếng cọt kẹt, va chạm kim loại lặp đi lặp lại khiến bạn tự hỏi cái gì đang kiện nhà hay một con quái vật đang rình rập?
Phần ba này dùng nhạc nền ít hơn hẳn các phần trước, điều này hơi đáng tiếc vì loạt trước từng làm rất tốt việc tận dụng những giai điệu ru ngủ méo mó ám ảnh. Bạn chỉ nghe được một đoạn trong menu chính, còn vào game nhạc gần như chỉ xuất hiện trong các phân đoạn rượt đuổi tim đập chân run.
Nền tảng chơi platformer trong series vốn nổi bật ở chỗ bạn không chỉ di chuyển theo trục X và Y mà còn cả trục Z tạo chiều sâu cho từng khu vực – mời gọi bạn khám phá nhẹ nhàng và góp phần đan xen vào việc giải đố. Bạn sẽ không chỉ chạy sang trái sang phải để né quái vật nữa, mà còn phải chạy về phía hoặc ra xa camera. Việc thay đổi góc nhìn liên tục này không chỉ là đặc sản mà còn giúp Little Nightmares 3 luôn duy trì cảm giác bất ngờ, như mấy phần trước từng làm rất tốt.

Tuy nhiên, chiều sâu cảnh quan đôi khi gây khó dễ cho bạn. Như mọi khi, có lúc bạn sẽ khó mà nhảy chuẩn xác hay bước lên những tấm ván ọp ẹp làm cầu tạm. Việc nhìn nhận độ sâu có hơi vướng vì góc máy chơi, nhưng tựa game vẫn cho bạn trạng thái ăn đứt khi đứng trên những nền tảng hẹp nếu bước chân đầu tiên chuẩn chỉnh. Phần đầu tiên thì “dễ dãi” cho bạn rơi khỏi nền, nhưng phần ba học hỏi từ phần hai chuyên giữ bạn lại đúng chỗ nhờ… trí tuệ cảnh báo AI của đồng minh.
Vấn đề hay gặp – không chỉ trong phần này mà cả series – là cách game yêu cầu bạn phải thực sự hoàn hảo trong những phân đoạn rượt đuổi. Khi quái vật đâm thẳng về phía bạn – mà cái này không hiếm – bạn thường phải né tránh cực chuẩn qua nhiều phòng mà không được sai sót, phải nhảy không trượt, không được chậm lại, và làm nhanh gọn mọi thao tác giải đố. Trong chế độ co-op của Little Nightmares 3, điều này nặng nề hơn nhiều, đôi khi gây ức chế vì bạn còn phải phụ thuộc vào đối tác không được sai sót, nếu không… game over.
Low và Alone – hai nhân vật chính – mỗi người có một kỹ năng riêng. Low dùng cung tên, bắn các nút bấm xa tầm tay, cắt đứt dây thừng mỏng manh, hoặc thỉnh thoảng xuyên thủng điểm yếu quái vật. Alone thì cầm cây cờ lê nặng, xoay khóa cơ chế, phá vỡ tường và vật thể hay dập quái vật. Little Nightmares 3 vẫn không biến bạn thành kẻ chiến đấu “tổng lực” như trò sinh tồn kinh dị, mà chỉ giới hạn combat trong những khoảnh khắc giải đố môi trường, ví như khi bạn bị một đám rối ma búp bê kinh dị truy đuổi trong rạp xiếc tối tăm; Low bắn rơi đầu bọn chúng, trong khi Alone đập nát phần đầu đó, còn thân thể trơ trọi thì tiếp tục chạy theo.
Những khoảnh khắc này khơi gợi cảm giác hoảng loạn đặc trưng của series, nhưng chỉ cần một pha sai là bạn phải làm lại. May mà điểm checkpoint hiếm khi keo kiệt, nhưng nhiều lúc cảm giác phải thử đi thử lại cũng ngán. Đỡ hơn nếu bạn chơi solo, bởi AI đồng hành khá cứng và thậm chí đôi khi chủ động làm gọn việc giúp bạn, như bắn nút bấm trong bóng tối mà bạn chưa kịp nhận ra.
Dù co-op có thể gây đôi chút phiền phức, nhìn chung game được lợi rất nhiều từ chế độ này. Ở phần hai, cũng từng có những phân cảnh mà AI giúp bạn giải đố rất giống thế này, nên Little Nightmares 3 khiến cho tính năng hợp tác trở nên hoàn toàn tự nhiên và mượt mà. Mình nghĩ nó không làm giảm bớt nỗi kinh dị, thậm chí còn tăng phần căng thẳng vì bạn phải trông cậy vào “đồng đội” để phối hợp. Mấy khoảnh khắc run rẩy, hoảng loạn đặc trưng của series càng được làm tươi sáng khi có “bạn thân” bên cạnh, cùng nhau lặng lẽ trà trộn qua nhà ma, ôm nhau thật chặt trong nỗi sợ.
Một phần lý do co-op ăn điểm là vì ngôn ngữ gameplay của series – cách bạn khám phá, cách bạn giải đố – được giữ nguyên hoàn toàn, chỉ thay đổi chút biến tấu nhỏ trong cơ chế. Bạn dễ dàng hình dung gần như tất cả trải nghiệm của Little Nightmares 3 đều có thể từng xuất hiện trong các phần trước. Cộng thêm việc phần này không tạo được nhiều quái vật memorable riêng biệt, khiến nó chỉ ngang tầm phần hai, cả hai đều phải ngước nhìn phần đầu – “bố già” kinh dị đích thực. Người chơi thích hai phần trước chắc chắn cũng sẽ thích phần này, bởi nó làm tròn mọi yếu tố quan trọng. Khuyết điểm là nó hơi “an toàn”, ít khoảnh khắc đột phá hay đáng nhớ.

Trò chơi có nhịp độ nhanh hơn so với các phần trước, vốn thường khá chậm rãi khi bạn phải giải đố liên phòng kéo dài nhiều phút. Supermassive rõ ràng muốn phô diễn thêm nhiều vùng đất trong thế giới của nó, và đây là thay đổi nhỏ nhưng mình khá thích.
Nhưng trò chơi cũng phảng phất cái vibe của phần hai khi tập trung vào những kẻ thù như búp bê gỗ hay các con rối bằng nhựa – khiến game có chút… “sạch sẽ” hơn so với phần đầu với mấy cảnh thịt lợn và đường máu kinh hoàng. Mình không đổ cho việc đổi studio, vì Tarsier cũng đã giảm độ gai góc kiểu này ở phần hai. Nhưng thật lạ khi thấy series tránh xa mấy “mảng kinh dị thô ráp” đặc trưng của phần đầu, kiểu như đang tự kiềm chế mình. Dù vậy, Little Nightmares 3 không phải một game kinh dị dành cho người mới chơi. Vẫn có những hình ảnh và âm thanh rùng rợn đúng nghĩa ác mộng, nhưng nếu bạn định chơi và đã từng chờ “điểm nhấn kinh dị đỉnh cao” thì đây không phải lựa chọn số một đâu.
Little Nightmares 3 giữ được phong độ dưới bàn tay nhà Supermassive Games – đội ngũ từng có tiếng tăm lâu năm trong thể loại kinh dị – khi tiếp tục truyền tải được tinh thần Tarsier. Tuy nhiên, game đôi lúc chịu lép vế vì quá “trọng kính” quá khứ mà không dám nâng tầm cả khía cạnh giải đố lẫn thiết kế quái vật. Đây là một phần tiếp theo đủ ổn và mình cũng vui vì kịp thời gian trải nghiệm nó, nhưng để nếu có lần sau, thế giới kinh dị tí hon này sẽ cần được “tiêm thêm hormone ác mộng” mạnh mẽ hơn nữa!